Gió thổi đông tràn lạnh đẫm phên
Từng đêm thổn thức giận chăn mền
Âm thầm dạo rảo khi chiều đến
Lặng lẽ đi về buổi nắng lên
Những bận ân nồng khơi gửi mến
Bao lần nghĩa thắm lại đành quên
Đời ta lỡ phận tình như nến
Lúc ngủ mơ hoài gọi mãi tên
Từng đêm thổn thức giận chăn mền
Âm thầm dạo rảo khi chiều đến
Lặng lẽ đi về buổi nắng lên
Những bận ân nồng khơi gửi mến
Bao lần nghĩa thắm lại đành quên
Đời ta lỡ phận tình như nến
Lúc ngủ mơ hoài gọi mãi tên