Lá rụng ngoài hiên, họa cảnh sầu
Trông người số hẹp, cõi lòng đau
Ngày xuân, báo hỷ mừng lên mặt
Giữa hạ, bi thương đổ xuống đầu
Chú bác dân làng, chia mệnh khổ
Gia đình bạn hữu, góp dòng châu
Vai gầy, gánh nặng tình băng giá
Phận gái hồng nhan, tóc ngả màu.
Quên sao được những chuỗi ngày sầu
Phố thị bàng hoàng dậy nổi đau
Trống trải thân cô đời bạc tóc
Bơ vơ đám nhỏ tuổi xanh đầu
Không ngơi dạ sót khơi dòng cảm
Chẳng dứt lòng buồn rớt giọt châu
Thế giới yên bình cần quý trọng
Làm cho cuộc sống mãi tươi màu.