Êm lặng rừng chiều để gió tan
Mượn đau buồn nỗi khổ mây làn
Thềm chen gác mộng tường lan cháy
Én hỏi mơ tình cánh phủ đan
Chêm nắng đượm cành chao liễu tỏa
Trải cây ngời nụ níu đông tràn
Mềm môi thắm đẹp hồn hương sắc
Êm lặng rừng chiều để gió tan
( Thủ vĩ ngâm, Nghịch độc )