Bốn tiết thay mùa cũng vậy thôi
Đời lăn đã phủ tóc sương rồi
Xuân qua vẫn lặng nhìn chiều xuống
Hạ đến luôn thầm nhặt nắng rơi
Mộng héo chồng cao theo tháng cuộn
Cung buồn trải rộng tiếp ngày trôi
Thu Đông khép kín hồn hoang lạnh
Nhắm mắt làm thinh tránh ngậm ngùi
Họa