Nơi kia một thuở nặng tình người
Xót nỗi bây giờ lệ để rơi
Nhớ bạn bâng khuâng lòng dõi đất
Thương ta khắc khoải chí soi trời
Im lìm xả bướm thôi đường trụ
Lặng lẽ gom vần níu nẻo bươi
Đã hết duyên xưa đừng nghĩ ngợi
Vườn cây giữ gốc chớ xa rời.
Họa thơ Phương Nguyên