Được đến Phương Nguyên chén món cầy
Răng già khấp khểnh biết sao đây
Ôi trời! Thịt rắn mâm bày gọn
Ối đất bì to đĩa xếp dầy
Rượu rót tràn ly mềm khóe miệng
Xương hầm ngập đũa lặng bàn tay
Vì mê rựa mận khôn dừng gắp
Để khổ cho ta cái bụng đầy.
Họa vui thơ Phương Nguyên