(Giao cổ đối)
Lễ vật bây giờ chẳng thấy sang
Ngày xưa có vội cũng do chàng
Cau trầu mới lựa không gìn giữ
Cứ lặng thinh, rồi lẽ phải mang
Lỡ dở duyên đầu, đau nết buộc
Tình nay lạnh giá khổ dây ràng
Thầy u nặng tiếng, con đòn gãy
Vẫn biết non bồng, để lệ trang
Ngày xưa có vội cũng do chàng
Cau trầu mới lựa không gìn giữ
Cứ lặng thinh, rồi lẽ phải mang
Lỡ dở duyên đầu, đau nết buộc
Tình nay lạnh giá khổ dây ràng
Thầy u nặng tiếng, con đòn gãy
Vẫn biết non bồng, để lệ trang