Dịch bệnh Cô Vi thật chẳng vừa
Ban đầu tựa cảm mạo thường xưa
Mồm khô lạt vị, cơm nào muốn
Phổi nghẹt ngăn hơi, thuốc cũng thừa
Một nhiễm lây mười… thê thảm quá
Nghìn truyền tới vạn… hải hùng chưa?
Bao người chết lịm tang thương lắm!
Hứng nhạt thơ bàn chuyện nắng mưa.
Trần Quốc Tiến
11:08 - 08/09/2021