Vầng dương đã lóe rạng chân trời
Nhẹ gót quen ngày bước thảnh thơi
Quạnh quẽ phòng khuya cây chẳng bỏ
Đìu hiu cảnh vắng bút không dời
Bền tâm gậy chống đường ngăn trượt
Vững dạ ô xòe hạt chặn rơi
Mặc cái thân già đầy biến diệt
Tìm hoa trải vận cứ yêu đời.
buixuanphuong09
21:10 - 12/08/2021