Khổ nỗi tòm tem khó mặn nồng
Khuôn tình gạt gẫm nỏ tươi bông
Nơi hàn khập khiễng càng sâu hổng
Chỗ gắn vòng vo hẳn nặng bồng
Nghĩa phận đìu hiu vì khép cổng
Duyên đời quạnh quẽ bởi rào sông
Triền miên khắc khoải thành tan mộng
Thắc thỏm từng đêm một chữ đồng!
Hoạ vui VNTH