Là quy luật đó trách chi trời
Khổ nỗi ta già Tiến sĩ ơi!
Nắng đốt thiêu dân đành chịu vậy
Mưa tuôn xói đất phải cam rồi
Vào trang nhớ bạn thơ mong gửi
Gõ phím thương mình chữ muốn rơi
Cuốc bộ rèn thân không thể nản
Vươn lên hội nhập với bao người.
Vui thơ VNTH