Một mảnh trăng gầy giữa gió sương
Trời đêm lạnh lẽo phủ bên đường
Hàng cây cạnh ngõ buồn nên tiếc
Cụm sỏi ven hồ thấy bỗng thương
Mỏi gối chồn chân giờ đã muộn
Ê người nặng óc mãi còn vương
Rừng thưa vạn ngã lê từng bước
Chẳng lẽ trông mòn đợi ánh dương?
Ngũ Ðộ Thanh