Niềm sầu vạn cổ vẫn hằng đeo
Tám mốt mùa Xuân bỗng chốc vèo
Bướm dõi chim tìm thân cứ béo
Thơ hoà phú hoạ trí chưa teo
Ba chân bước vững còn dai dẻo
Bốn mắt nhìn sâu đoạn đói nghèo
Hạt điểm Kinh trì luôn tỉnh giác
Luân hồi chửa hết sẽ mang đi
(Đáp hoạ bài Để Gió Cuốn Đi của thi hữu Trần Quốc Tiến)