Men tình ngắn ngủi bỗng tàn mau
Đã thấy buồn thiu bởi dạ nhàu
Nhớ đến bao ngày... say dáng ngọc
Thương về một cõi... ngập dòng châu
Thôi đành ngõ vắng tràn mưa bão
chấp nhận vườn khuya sẽ giãi dầu
Giải tỏa đi rồi thân chẳng bận
Cho đời khỏi vướng khổ sầu đau
Thơ cũ 8/8/1980