Trời Đông lạnh lẽo với chăn mềm
Thổn thức đêm dài nghĩ vọng em
Lỡ phép dăm ngày nên rể dại(*)
Về quê bảy bữa hóa dâu hiền
Dù hay chiến trận tình đâu dễ
Dẫu biết sa trường mộng chẳng yên
Hãy ngủ nào cưng đừng giận nhé
Lời ru gửi gió nặng hơn tiền.
(Ngũ độ thanh)
(*) Nghỉ phép - cưới vợ - đi chiến trường, trở nên anh "rể hờ" hoặc "rể dại"