Đông tới lan tràn suối lạnh tuôn
Đông ơi có hiểu chán chê buồn
Đông về khắc khoải u hoài mãi
Đông gợi ưu phiền trống trải luôn
Đông rõ tình kia dang dở mộng
Đông hay nghĩa ấy khát khao nguồn
Đồng này hãy nhớ xuân dào dạt
Đông chớ lề mề nghiện thói buôn
Họa thơ Lương Tú