Hoạ với Dung Nguyên.
Đời hoa ngắn ngủi lại nhanh tàn
Tự nhủ răn mình giữa thế gian
Dẫu thắm vài canh đừng để cạn
Dù tươi một khắc cũng ngăn tràn
Bao ngày nụ trỗi nào quên suối
Những bận cành vươn phải nhớ ngàn
Giữ dáng nuôi hình cho vẹn vẻ
Hương đồng đượm mãi chẳng hề tan
Tự nhủ răn mình giữa thế gian
Dẫu thắm vài canh đừng để cạn
Dù tươi một khắc cũng ngăn tràn
Bao ngày nụ trỗi nào quên suối
Những bận cành vươn phải nhớ ngàn
Giữ dáng nuôi hình cho vẹn vẻ
Hương đồng đượm mãi chẳng hề tan