Khuya nằm gác nhỏ vọng thềm Tây
Vẫn nặng tình xưa khắc khoải đầy
Kẻ đến khơi hồn luôn gọi vẫy
Ta về giữ dạ chẳng thèm vây
Đìu hiu một cõi sầu đâu thấy
Quạnh quẽ buồng tim thể cứ rầy
Mỏi mệt đêm ngày se thắt lẫy
Tâm hờn giá lạnh giữa trời mây
Vẫn nặng tình xưa khắc khoải đầy
Kẻ đến khơi hồn luôn gọi vẫy
Ta về giữ dạ chẳng thèm vây
Đìu hiu một cõi sầu đâu thấy
Quạnh quẽ buồng tim thể cứ rầy
Mỏi mệt đêm ngày se thắt lẫy
Tâm hờn giá lạnh giữa trời mây