Ân tình thuở ấy chả còn mang
Bởi tại vườn xưa đã héo vàng
Mãi hứa mùa qua rồi chẳng lại
Luôn thề hạ tới cũng nào sang
Sai lần gợi mến khi ngoài sảnh
Nhỡ buổi từ yêu lúc cạnh nàng
Muốn hỏi làm sao càng lỡ hẹn
Nên thì chỉ đợi chiếc đò ngang
Tưởng mối ân tình bậu vẫn mang
Nào hay bỏ mặc nghĩa khô vàng
Chiều thu khắc khoải chờ đâu lại
Sớm hạ âm thầm dõi chẳng sang
Mãi đượm hương đời nơi góc sảnh
Còn thơm mật ái thuở bên nàng
Sao người có thể quên thề hẹn
Bến lở con thuyền vội rẽ ngang!
Nào hay bỏ mặc nghĩa khô vàng
Chiều thu khắc khoải chờ đâu lại
Sớm hạ âm thầm dõi chẳng sang
Mãi đượm hương đời nơi góc sảnh
Còn thơm mật ái thuở bên nàng
Sao người có thể quên thề hẹn
Bến lở con thuyền vội rẽ ngang!