Còn thương một thuở ngắm trăng mờ,
Buốt lạnh thân mình vẫn ngẩn ngơ.
Biệt cửa chàng đi vàng nỗi nhớ,
Tương phùng thiếp đợi đỏ niềm mơ.
Nào ai gợi đến tình tan vỡ,
Nỡ kẻ hoài trông chuyện ngóng chờ.
Sợ mãi xa người do trắc trở,
Ưu sầu thảm vọng tiếng đồng tơ.
Buốt lạnh thân mình vẫn ngẩn ngơ.
Biệt cửa chàng đi vàng nỗi nhớ,
Tương phùng thiếp đợi đỏ niềm mơ.
Nào ai gợi đến tình tan vỡ,
Nỡ kẻ hoài trông chuyện ngóng chờ.
Sợ mãi xa người do trắc trở,
Ưu sầu thảm vọng tiếng đồng tơ.