Mưa chiều nặng hạt để thêm buồn
Nước tự trời cao cứ đổ tuôn
Gió giật từng cơn xoay gió mạnh
Mưa dầm mấy chập tiếp mưa suông
Cô đơn thấm lạnh hồn thi cảm
Nhân ảnh phai mờ chiếc lá buông
Thao thức đêm tàn không ngủ được
Nghe dòng tâm sự dậy khơi nguồn
Họa bài “Chiều mưa” của Huỳnh Bá Phước