Nđt. Ltđ
Thôi mình nếu gặp cũng là duyên
Chút thoảng này như đã nặng thuyền
Dẫu có xa lòng tim lại tưởng
Hay tràn đợi thuở nắng nào xuyên
Hoài trông buổi nọ len chiều vắng
Vẫn gửi tình kia buộc tóc huyền
Nếm trải thương đầy trong lặng lẽ
Môi hờn dạo ấy mãi nồng nguyên
Chút thoảng này như đã nặng thuyền
Dẫu có xa lòng tim lại tưởng
Hay tràn đợi thuở nắng nào xuyên
Hoài trông buổi nọ len chiều vắng
Vẫn gửi tình kia buộc tóc huyền
Nếm trải thương đầy trong lặng lẽ
Môi hờn dạo ấy mãi nồng nguyên