Đã phận dâu rồi tất phải chăm
Làm khuya dậy sớm dễ đâu nằm
Con, chồng vẹn ngủ tay còn chuốt
Mẹ, bố yên về thỏi vẫn băm
Mãi cảnh đìu hiu gìn kén nhện
Hoài nơi quạnh quẽ vướng tơ tằm
“Giường kia buổi ấy”* quằn tim lạnh
Khổ tháng đau ngày... vĩnh biệt năm!
* Mượn ý thơ Nguyễn Bính “Năm xưa đêm ấy…”